“Hôm nào nhà hết gạo, cháu lại ăn chuối… thay cơm”

(Dân trí)- Lời thằng bé như mũi dao đâm vào trái tim chị: “Nếu một mai con chết đi, con sẽ phù hộ cho vườn chuối của mẹ lúc nào cũng ăm ắp quả để mẹ bán có tiền. Như thế thì mẹ sẽ không còn lo bị đói nữa và con cũng sẽ yên tâm”…

Ngồi lặng lẽ một mình ở dãy ghế trước cửa phòng bệnh của con, người mẹ nghèo Nguyễn Thị Nụ không ngừng khóc. Đôi mắt đỏ hoe, giọng mếu máo, chị cho biết: “Con vừa nhập viện ngày hôm qua, hôm nay phải đi đóng tiền viện phí nhưng tôi không có tiền cô ạ. Mỗi lần lên viện, bác sĩ đã cho hẹn từ trước rồi nhưng không làm cách nào có tiền cả, mà con thì đau đớn quá nên cứ đánh liều mang cháu lên bệnh viện thôi”. 

Bị căn bệnh ung thư máu đã 3 năm khiến cơ thể của Vũ trở nên yếu ớt.

Nằm trên giường bệnh, cậu bé Nguyễn Tuấn Vũ dù đã 14 tuổi nhưng yếu ớt, gương mặt sạm đen và đôi mắt đang đỏ hoe, ăm ắp nước. Có lẽ em cũng đã biết mẹ không có tiền đóng viện phí nhưng lực bất tòng tâm nên tủi thân nằm khóc. Liên tục lấy tay gạt nước mắt, có lúc em lại cố tình lấy chiếc gối che mặt đi vì sợ những ánh mắt đang nhìn mình. 

Đánh liều đưa con lên viện nhưng chị Nụ không có lấy một đồng đóng viện phí.

Tháng 10/2010, từ một cậu bé khỏe mạnh, chăm chỉ lam làm giúp mẹ, Vũ đột ngột lên cơn sốt và sau đó không lâu được phát hiện căn bệnh ung thư máu. Kết quả về căn bệnh của con khiến chị Nụ như chết điếng người, đợt lên bệnh viện Huyết học và truyền máu TW lần đầu tiên, cả mẹ, cả con đều ngất lên ngất xuống buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của hàng xóm, láng giềng. 

Sinh ra và lớn lên ở mảnh đất nghèo ở đội 7, xã Thanh Xương, huyện Điện Biên, tỉnh Điện Biên, mọi thu nhập của gia đình đều trông chờ vào những nải chuối trồng được ở vườn. Những năm con chưa bị bệnh, mỗi nải chuối chín chị cũng bán được dăm, ba chục nghìn, tằn tiện cũng đủ tiền thức ăn hàng ngày. Nhưng từ 3 năm nay, dù có lúc chặt cả vườn chuối đi bán nhưng cũng chẳng thấm vào đâu cho một lần con đi viện. 

Căn bệnh khiến cho Vũ phải nghỉ học, thay bằng đôi tay để viết chữ, hàng ngày em phải chịu kim truyền hóa chất.

Nhớ lại khoảng thời gian trước kia,chị Nụ rưng rưng cho biết: “Ngày ấy, hôm nào nhà hết gạo là thằng Vũ lại ăn chuối thay cơm rồi đi học. Thằng bé ngoan lắm, chẳng bao giờ đòi hỏi tôi cái gì cả, nhiều hôm nó còn mang chuối đi bán cho mẹ nữa vì sợ mẹ đi nhiều vất vả. Ấy thế là đánh đùng một cái, giờ thì nó chỉ nằm bẹp một chỗ thế kia”. 

14 tuổi, Vũ không còn nhỏ để mơ hồ về căn bệnh của mình nữa. Bao nhiêu lần chứng kiến cảnh các bạn lần lượt ra đi, em biết rồi sẽ có ngày mình cũng dời xa mẹ như thế. Nhưng khái niệm về “cái chết” vì căn bệnh ung thư với một cậu bé như em sao tàn nhẫn, trớ trêu đến vậy. Nhiều đêm giật mình tỉnh giấc, Vũ sợ đến toát mồ hôi bởi người bạn nằm cạnh giường mình lên cơn co giật rồi cứ lịm dần chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Thương con, chị Nụ chỉ biết ôm chặt lấy thằng bé nhưng tiếng nấc nghẹn mãi không thôi cho đến khi trời sáng. 

Thương mẹ nhưng bản thân Vũ không biết làm cách nào cả nên lúc nào cũng buồn thiu.

Lần này đi viện, cũng như những lần trước, không có tiền nên mỗi lần đi mua cơm, chị chỉ dám mua một suất cho con, còn bản thân mình thì nhịn vậy. Những lúc con yếu người, chỉ ăn được một chút lại là những bữa mẹ có cái ăn vì suất cơm thừa nhưng nước mắt mặn chát chan cả vào âu cơm. Sức khỏe của con ngày một yếu dần, bác sĩ cho biết Vũ đang trong tình trạng suy tủy, suy gan và các bộ phận khác trong cơ thể nên chị lo lắm. Từng giây, từng phút trôi qua ở bệnh viện, không lúc nào dời mắt khỏi con vì sợ điều chẳng lành sẽ đến. 

Sức khỏe ngày một yếu, em chỉ có điều ước "Nếu chết đi sẽ phù hộ cho vườn chuối của mẹ ăm ắp quả để mẹ không lo đói".

Ngồi gần phía Vũ đang nằm truyền hóa chất, đôi mắt em mờ đục, yếu trông thấy, em nói với tôi: “Cháu thấy mệt lắm cô ạ. Có khi nào cháu không sẽ không sống được nữa không cô?”. Câu hỏi của em khiến tôi giật mình, thảng thốt không biết trả lời sao. Không lẽ, thằng bé đang đếm ngược từng phút trôi qua được gần bên mẹ để rồi nghĩ đến ước mơ “phù hộ cho vườn chuối của mẹ luôn ăm ắp quả” như nó đã nói với chị Nụ?. Nghĩ đến câu nói của Vũ, tôi càng lo sợ hơn cho chị Nụ bởi không biết người mẹ thương con hơn chính mạng sống của mình sẽ ra sao khi một mai không còn đủ sức giữ con trên cõi đời này nữa. 

Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: 

1. Mã số 1220: Anh Nguyễn Văn Hà và chị Nguyễn Thị Nụ (Đội 7, xã Thanh Xương, huyện Điện Biên, tỉnh Điện Biên) 

Số ĐT: 01677.203.585

2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học & Dân trí - Báo điện tử Dân trí. 

Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh bến xe Kim Mã) 

Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490 


Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau: 

* Tài khoản VNĐ tại VietComBank: 
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí 
Số TK: 045 100 194 4487 
Tại: Ngân Hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam - Chi nhánh Thành Công - Hà Nội. 

* Tài khoản USD tại VietComBank: 
Account Name: Bao Khuyen hoc & Dan tri 

Account Number: 045 137 195 6482 

Swift Code: BFTVVNVX 

Bank Name: THE BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM (VietComBank) 

* Tài khoản VNĐ tại VietinBank: 
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí 
Số TK: 10 201 0000 220 639 
Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Hoàn Kiếm 

* Tài khoản VNĐ tại Ngân hàng Quân đội (MB) 

Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí 
Số TK: 0721100356359 

Tại Ngân hàng TMCP Quân đội – Chi nhánh Thái Thịnh - Hà Nội 

* Tài khoản USD tại Ngân hàng Quân đội (MB) 

Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí 
Số TK: 0721100357002 

Swift Code: MSCBVNVX 

Bank Name: MILITARY COMMERCIAL JOINT STOCK BANK - MCSB ( No.3, Lieu Giai str., Ba Dinh Dist., Hanoi, Vietnam) 

3. Văn phòng đại diện của báo: 

VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122 

VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725 

VP HCM: số 39L đường 11 (Miếu Nổi), phường 3, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Tel: 0866786885 

VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 0710.3.733.269 

PV: Phạm Oanh

1 nhận xét: