Đạo Sĩ


Có một người đạo sĩ,
Ẩn trên đồi hoa lau.
Túp lều cỏ trắng phau,
Mái bạc cùng nhật nguyệt.
Bên suối vàng chảy miết,
Dõi mặt mình xa xưa.
Bè bạn những bóng mưa,
Hẹn hò từng cánh gió.
Một túp lều nho nhỏ,
Trên quả đồi ban sơ.
Người đạo sĩ đi về,
Cõi trăng sao tịch mịch.
Trong tim Người bi kịch,
Hội dẫn bốn nghìn năm.
Nơi đáy mắt xa xăm,
Thả cánh diều tư lự.
Một dòng xanh ngôn ngữ,
Qua cánh rừng si mê.
Người đạo sĩ đi về,
Trên đỉnh đồi lau bạc.
Như bóng con chim hạc,
Mặt trống đồng ngân bay.
Ngôi giảng đường tụ mây,
Người thuyết cùng sỏi đá.
Cùng nhành hoa xuân hạ,
Trong nhật nguyệt vô cùng.
Bên ngọn suối mông lung,
Người thả lời vi diệu.
Sen nghìn năm vi tiếu,
Trên đỉnh đồi mãn khai…

Phạm Thiên Thư
 
Source: Đạo Tâm

0 nhận xét:

Sẻ Chia Yêu Thương